NuSkin đã cho tôi biết đâu là tài sản quý giá nhất của mình
Giả sử tôi không biết đến và cũng không làm Nu Skin, có lẽ tôi sẽ dành cả phần đời của mình chỉ để cặm cụi làm nail. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi khắp nơi hay tự mình khám phá những điều hay ho ở thế giới ngoài kia, không bao giờ dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình để biết mình thực sự có khả năng gì, có thể đi xa tới đâu ngoài tiệm nail nhỏ bé. Có 30 năm kinh nghiệm làm chăm sóc da nhưng mãi đến khi làm Nu Skin tôi mới biết được tài sản lớn nhất, quý giá nhất chính là đôi bàn tay của mình – Đôi bàn tay mà các anh chị em Nu Việt ưu ái gọi là đôi bàn tay vàng, đôi bàn tay có thể thay đổi diện mạo người khác. Và điều đó đã khiến cuộc sống của tôi bước sang một chương mới.
Nghe vậy chắc anh chị nghĩ ngay đến việc thu nhập tăng gấp nhiều lần, tự do thời gian, gia đình hay các mối quan hệ đều êm đẹp, hạnh phúc… những thứ tốt đẹp đều ngay sau đó ùa đến. Nhưng theo tôi, những điều ngọt ngào đó chỉ có ở cái kết cuối cùng – nơi mà mọi nhân vật trong bất kỳ câu chuyện nào muốn đặt chân đến cũng phải trải qua hết tất cả những thử thách gian khó đến cực cùng mà đến họ cũng không thể tưởng tượng được. Và tôi thì càng không phải ngoại lệ bởi trừ đôi bàn tay ra thì tôi hầu như không có một tố chất gì để trở thành một nhà lãnh đạo kinh doanh.
Nếu tính từ lúc tôi biết đến Nu Skin thì tôi mới chỉ sang Mỹ 8 năm. Tiếng anh thì không biết bao nhiêu. Chồng tôi lại hay ghen, thậm chí là còn hơi cực đoan khi không cần phân biệt già trẻ gái trai, cứ thấy tôi nói chuyện với ai đó là anh khó chịu ra mặt. Tôi biết vậy nên cũng hạn chế giao tiếp bên ngoài, đó cũng là lý do tôi không có nhiều mối quan hệ. Ngoài ra tôi cũng là người mù tịt về công nghệ. Không biết Facebook đã đành, đến email tôi cũng không có, xem phim trên ipad cũng phải nhờ con gái mở cho, xem hết thì cũng không dám bấm chuyển phim, sợ nổ. Đấy, tôi như thế thì sao có thể tưởng tượng được mình sẽ có thể thành công hay đạt được một thành tựu gì to tát. Động lực duy nhất của tôi để làm việc gần 12 tiếng mỗi ngày ở tiệm nail mà tôi may mắn mở được đó là kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, xây dựng tương lai vững chãi hơn cho con cái. Vậy nên khi được một người chị giới thiệu NuSkin thì tôi nhận lời ngay. Tôi đơn giản chỉ nghĩ là bản thân có kinh nghiệm về chăm sóc da, thì tại sao không áp dụng máy Galvanic cũng như dòng sản phẩm làm đẹp của Nu Skin vào tiệm nail để tăng phần nào thu nhập. Nhưng không ngờ chỉ trong một tháng, góc chăm sóc da nhỏ đã khiến cho doanh thu của tiệm của tôi tăng gấp 10 lần, thu hút được sự chú ý của người Việt trong vùng. Vì vậy mà tôi được anh Dean mời lên cả chương trình của anh để phỏng vấn, rồi đăng lên cả Youtube, thế là tôi bắt đầu nổi tiếng trong cộng đồng Nu Việt với biệt danh người có bàn tay vàng.
Kể từ đó cuộc sống thường ngày của tôi mới chính thức có sự thay đổi lớn. Ngoài việc chăm sóc da cho khách hàng tại tiệm nail thì tôi dành phần lớn thời gian để chia sẻ kỹ thuật và hỗ trợ cho các anh chị em Nu Việt. Thời đó thì chưa có Conference call, Facebook cũng chưa thịnh hành, chúng tôi chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại, tôi phải đăng kí gói gọi không giới hạn mới có thể hỗ trợ hết được cho các anh chị em. Nhưng khi nhìn thấy tôi mỗi ngày nói chuyện với người lạ, càng ngày càng nhún sâu vào đa cấp thì gia đình tôi ra sức ngăn cản. Chồng thì mỗi ngày đều tỏ thái độ khó chịu, không cho tôi ra khỏi nhà để đi hỗ trợ đội nhóm, con gái thì không cho tôi lấy doanh thu của tiệm để mua sản phẩm vì sợ tôi bị lừa. Tôi có ra sức nói bao nhiêu thì trong lúc này chỉ nhận được cái nhìn khắt khe, suy nghĩ rằng tôi chỉ giỏi bày bừa chứ không thể làm nên công trạng gì từ phía họ. Tôi thì khác. Tôi thấy rõ ràng hiệu quả sản phẩm Nu Skin trên khách hàng, và điều đó đã đem lại thu nhập tốt cho tiệm, hơn nữa tôi xem công việc chăm sóc da cho mọi người như đam mê nên bằng mọi cách phải tôi phải theo đuổi con đường này.
Một người chị bảo rằng tôi có tay nghề tốt như vậy thì sao không phát triển hệ thống để có hoa hồng hằng tháng, từ đó mua tiếp sản phẩm để làm dịch vụ. Vậy là tôi cũng thử đi đến các tiệm nail để giới thiệu với họ cách áp dụng Galvanic Spa vào tiệm thành công như tôi đã làm. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như tôi tưởng tượng. Tuy tôi có bàn tay vàng có thể thay đổi diện mạo người khác chỉ trong mười phút, mỗi ngày khiến cho hàng chục người há hốc mồm trước sự thay đổi của họ, thậm chí còn có người vái lạy tôi như thể thần thánh, nhưng những ai không trực tiếp chứng kiến thì không thể tin được điều đó. Bởi hiện trạng da của tôi rất xấu, rất nhiều dầu, lỗ chân lông to, nám đen, kém mịn màng, xấu đến mỗi khi đến gặp ai đó để thuyết phục đến tiệm mình để trải nghiệm, để chứng kiến thì họ nhất định không chịu đến. Có người còn cười nhạo và không tin tôi là một người làm Facial chuyên nghiệp. Cũng có số ít người đến nhưng hầu hết chỉ đứng nhìn rồi bỏ về. Tôi cũng từng sử dụng nhiều sản phẩm đắt tiền nhưng không thấy hiệu quả với làn da này của mình. Khi mới dùng sản phẩm NuSkin cũng không có kết quả gì rõ rệt. Mãi đến 6 tháng sau thì da tôi mới mịn màng lên trông thấy, săn chắc, sáng căng chứ không ủ dột như lúc trước. Những người chê tôi giờ gặp lại thì không tin nổi, có người còn cho là tôi có can thiệp phẫu thuật. Lúc này họ mới chủ động đến tiệm để trải nghiệm và áp dụng vào tiệm của họ, tôi cũng bước đầu xây dựng được hệ thống của riêng mình.
Khi có chút thành tựu, gia đình cũng đỡ gay gắt hơn. Khi con gái tham gia Nu Skin cùng tôi thì bắt đầu có sóng gió ập đến. Đúng thật là tôi chỉ giỏi về kỹ thuật Facial, nhưng nói về lãnh đạo đội nhóm thì tôi rất yếu, chính xác là không biết gì. Tuyến dưới thì ai cũng trẻ hơn, giỏi hơn, xinh đẹp hơn, họ chê tôi không biết cách nói chuyện, không biết cách làm BB, không chỉ dẫn được cho họ như người khác. Có người còn còn bảo tôi là cục đá cản đường và buông ra nhiều lời đả kích, xúc phạm nặng nề khác trong khi tôi đang bệnh, lại bỏ công ăn việc làm ở tiệm và trốn chồng đi xa để hỗ trợ đội nhóm như vậy. Tôi đã khóc không biết bao nhiêu vì chuyện này. Chưa hết, họ còn dựng chuyện nói xấu tôi, rồi lần lượt kéo nhau qua network khác đến nỗi chị Katherine đã hỏi tôi rằng liệu tôi có thể tiếp tục được không? Và tôi đã khẳng định chắc nịch rằng “Cho dù Oklahoma không còn ai làm thì em vẫn sẽ làm”.
Với lòng tự trọng đã bị chà đạp một cách đáng thương, tôi bế quan toả cảng, cố gắng tìm ra điểm yếu của mình để khắc phục. Tôi muốn cho mọi người nhìn thấy được tôi ngã xuống ở đâu sẽ đứng lên được ở đó. Tôi đọc rất nhiều sách, rồi tập luyện nói để lưu loát hơn. Thay đổi phong cách ăn mặc, trang điểm để trông bớt “lúa” hơn, sang trọng và thu hút hơn cũng khiến tôi tự tin lên nhiều. Tôi cũng chịu khó tham gia các sự kiện, các khoá học về kinh doanh, về lãnh đạo nhiều hơn nhưng thực sự chưa có được sự bứt phá. Mãi cho đến khi tham gia Retreat Camp của anh Dean, tôi học được rằng khắc phục điểm yếu là điều cần thiết, nhưng cũng phải biết phải tận dụng điểm mạnh của mình, đó mới là cách ta có thể tiến xa hơn nhờ tạo được bản sắc riêng. Nghe lời anh, tôi nghĩ cách phát huy hết năng lực và sự ảnh hưởng của “đôi bàn tay vàng” hiếm có và quý giá của mình. Tôi không đi thị trường nữa mà dùng Facebook là chủ yếu. Tôi chia sẻ nhiều và đều đặn hơn nhưng hầu hết là những hình ảnh chân thực của khách hàng, các kỹ thuật chạy máy và chăm sóc da hiệu quả, từ những thay đổi trong ngoại hình và lối sống của bản thân chứ không thiên về kinh doanh hay chia sẻ cơ hội. Dần dần tôi thu hút được cho mình một lượng người theo dõi riêng và họ tự liên lạc với tôi để nhờ tôi hướng dẫn làm Nu Skin, chứ tôi không cần thuyết phục bất kỳ ai. Tuy tôi lúc này vẫn nói chuyện chưa hay, chưa thu hút bằng những người khác nhưng mọi người thấy được sự chân thành của tôi, thấy được sự chia sẻ thật tâm tận đáy lòng của mình nên họ đã chọn tôi. Mỗi ngày lại càng nhiều người nhắn tin thể hiện tình cảm: “con cảm ơn cô nhiều lắm” “em may mắn khi được gặp chị”. Thậm chí những người trước đây mắng chửi tôi cũng ngỏ ý muốn quay lại. Lúc này tôi biết mình đã lựa chọn đúng hướng đi.
Đóng cửa tiệm nail – điều tôi hằng mong ước rốt cuộc cũng đã đến. Ai cũng nghĩ tôi sống được với nghề là nhờ tiệm nail nên khá lo lắng, không biết tôi có trụ nổi không. Nhưng thực chất sau khi dành hết thời gian của mình để tập trung làm NuSkin thì doanh số và thu nhập của tôi còn tăng gấp 2-3 lần. Tôi đóng tiệm nhưng vẫn mở một phòng chăm sóc da tại nhà cho người Việt vì đó là đam mê của mình. Thậm chí những ca bị mụn rất nặng, dù không phải sở trường nâng cơ xoá nhăn nhưng tôi vẫn xử lý tốt được. Nhờ tiếng thơm đồn xa, ban đầu phòng spa của tôi chỉ có một giường, nhưng sau này lên 2, rồi 3 giường, thậm chí tôi còn được mời làm giảng viên cho một trung tâm đào tạo nghề với thù lao rất cao. Rồi từ lớp học đó, tôi lại có cho mình những thế hệ làm Nu Skin tiếp theo, họ vừa yêu nghề lại vừa yêu người thầy đã mang đến cho họ cơ hội tuyệt vời.
Trước đây tôi có biết Facebook là gì đâu, thậm chí là không có email, phải mượn email con gái để đăng kí và mua hàng nhưng không ngờ đến bây giờ, 90% thu nhập của tôi đều xuất phát từ mạng xã hội và trở thành trụ cột tài chính trong gia đình. Trong khi đó tôi vẫn được ở nhà cả ngày, được chăm sóc chồng con, được làm điều mình thích mà không còn lo chuyện thuê mặt bằng để kinh doanh, không tất bật đóng cửa mở cửa, không cần bỏ công di chuyển xa, không nhức đầu với việc thầy thợ mắng vốn, thuế má, cạnh tranh phá giá.. Ở đây tôi được quyền cháy với đam mê của mình, được sáng tạo trong công một công việc đầy tính nhân văn khi vừa có thể thay đổi cuộc sống của mình lẫn người khác. Ở đây tôi hoàn thiện bản thân mình mỗi ngày, không ngừng khám phá và đánh thức những khả năng tiềm ẩn của mình, đi đến những nơi và làm những điều mình chưa từng nghĩ đến. Kể từ khi có Nu Skin, cuộc đời tôi ý nghĩa hơn bao giờ hết.