Ngoài Nu Skin, không nơi nào muốn chấp nhận tôi chỉ vì tôi có quá nhiều bằng cấp
Ai cũng nghĩ rằng những người có học thức cao và được đào tạo chuyên môn ở nước ngoài như tôi thì sẽ không bao giờ lo đến chuyện thất nghiệp. Tôi cũng nghĩ vậy nên cố gắng học tập. Sau khi ở Mỹ 12 năm, tôi tốt nghiệp thạc sĩ về xây dựng, cộng thêm một bằng cử nhân quản trị kinh doanh. Tôi tự hào rải hồ sơ của mình khắp các công ty lớn nhỏ, tưởng tượng về tương lai tươi sáng đang chờ đón mình. Nhưng sự phấn khích đó chỉ đến tuần thứ 3 thì tắt ngấm. Trong suốt 6 tháng ròng, tôi bị từ chối hết, từ hơn 40 công ty. Với những vị trí kỹ sư bình thường thì họ bảo tôi vượt quá tiêu chuẩn, họ chỉ cần cao đẳng là đủ. Khi nộp sang những vị trí vị trí quản lý cấp cao hơn thì họ nói tôi thiếu kinh nghiệm. Tôi ngậm ngùi quay lại làm nail và chạy bàn cho một nhà hàng Việt Nam gần đó. Đang thất vọng vì tương lai mờ mịt thì tôi nhớ đến một nơi mà ở đó họ không hề quan tâm đến bằng cấp hay kinh nghiệm của mình: Nu Skin.
Được người anh họ chia sẻ về Nu Skin từ lâu nhưng lúc đó vẫn lạc quan với những gì mình đang có nên tôi từ chối. Điều duy nhất tôi quan tâm là những quan điểm sống và triết lý kinh doanh trong chương trình huấn luyện hàng đêm do một người tên là Dean Nguyễn chia sẻ. Đến khi thất nghiệp, tôi ngồi lại và tìm hiểu sâu hơn về Nu Skin thì nhận ra đó là cả một vùng đất hứa, để tôi học hỏi, phát triển và quan trọng hơn: tìm được sự nghiệp của mình. Ngoại trừ mấy tấm bằng ra thì tôi chẳng có gì cả. Kỹ năng không có, lại nổi tiếng ăn nói vô duyên, kinh nghiệm va chạm cuộc sống lại càng không. 30 năm cuộc đời chỉ biết ăn học đến nỗi không có một cuộc tình vắt vai. Không có gì trong tay nên tôi rất tuân thủ những gì được hướng dẫn. Mỗi ngày tôi gõ cửa từng tiệm nail người Việt để chào sản phẩm và chia sẻ cơ hội. Sau vài tháng, nghe tin Nu Skin sẽ mở cửa tại Việt Nam, nhìn thấy đây chính là cơ hội của mình để đón đầu thị trường, tôi lập tức quyết định về hẳn Việt Nam.
Tôi về Việt Nam trước khi Nu Skin mở cửa 2 tháng và bắt đầu điên cuồng đi chia sẻ cơ hội. Nhưng xa quê đã lâu nên tôi không có nhiều mối quan hệ. Phần lớn những người tôi tiếp cận là quen sơ sơ, thậm chí chỉ được giới thiệu chứ chưa từng gặp mặt. Cộng thêm việc ăn nói kém cỏi, nên dù tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc đi cafe tiếp khách nhưng trong suốt hai năm đầu, đồng hành cùng tôi chỉ còn lại anh Hà Lam và Hằng – vợ tôi hiện tại.
Đến đây thì các bạn cũng cần phải biết quá trình tôi có được người đồng hành đầu tiên như anh Lam khó khăn và tưởng chừng như vô vọng đến mức nào. Tôi và anh vốn quen biết nhau trước cả lúc tôi sang Mỹ du học. Anh là một trong những người đầu tiên tôi tìm đến chia sẻ cơ hội tại Việt Nam. Lúc đó anh là chủ một doanh nghiệp thành công còn thu nhập của tôi chỉ có 80$/tháng. Tôi mời anh đến các hội thảo, sự kiện của công ty bao nhiêu lần thì anh từ chối bấy nhiêu lần. Cho đến một lần, nhân dịp một người rất nổi tiếng cả trong kinh doanh lẫn nghị lực vượt khó là ông Alan Nagao về Việt Nam, tôi đề nghị anh đến dự buổi chia sẻ của ông. Tôi xem đây là cơ hội cuối cùng, nếu dự sự kiện xong mà anh không thích thì sau này tôi không làm phiền anh nữa. Anh đồng ý đến và không ngờ lại hứng thú với Nu Skin. Tuy nhiên anh vẫn chưa quyết định, bởi mọi thứ đối với anh còn quá mập mờ, anh không rõ làm sao có thể thành công được ở đây. Nói thật lúc đó tôi cũng không biết, nên đành nhờ chú Dean và người bảo trợ của tôi vốn là bạn thân của anh ấy nói chuyện. Từ lúc tôi chia sẻ về Nu Skin đến lúc anh Lam quyết định cũng hơn 8 tháng. Cũng liên quan đến anh Lam, nếu anh ấy không làm thì chắc tôi khó tìm được đối tác kế tiếp là Hằng.
Những tưởng mọi thứ sẽ tiến triển tốt đẹp hơn khi tôi có được hai người đồng đội tuyệt vời này. Nhưng không, cả ba chúng tôi đều vật vã và tôi là người đi chậm nhất. Thu nhập từ Nu Skin đổ hết vào việc mời khách hàng đi café chia sẻ cơ hội. Có những hôm túi không còn đồng nào, tôi chỉ dám kêu trà đá. Vậy mà trong một thời gian dài tôi vẫn không phát triển được hệ thống. Ba mẹ thấy vậy nên tiếp tục cấm cản, bắt tôi phải đi xin việc làm. Vừa để giảm áp lực, vừa để có tiền tiếp tục nuôi sự nghiệp Nu Skin, tôi lại rải hồ sơ khắp nơi. Dù bằng tốt nghiệp của tôi là ở Mỹ, điểm số cũng khá, lại có kinh nghiệm trợ giảng nhưng không hiểu sao không một trường đại học nào muốn nhận tôi làm giảng viên. Cuối cùng thì nhờ vào mối quan hệ của ba, tôi được vào dạy hợp đồng ở trường ĐH Giao Thông Vận Tải với mức lương 4,7 triệu/tháng. Nếu chịu đi dạy ở tỉnh vào thứ 7, chủ nhật thì mỗi ngày tôi sẽ được hỗ trợ thêm 200 ngàn đồng/ngày. Ít lâu sau thì tôi và Hằng cưới nhau. Cho dù rất yêu quý sinh viên của mình, nhưng với 4,7 triệu thì không thể nào trang trải được cuộc sống, tôi quyết định nghỉ việc và cam kết nỗ lực cao nhất cho sự nghiệp Nu Skin.
Nỗ lực nhiều hơn nhưng không có nghĩa tôi nói nhiều hơn. Mà ngược lại, tôi kiên nhẫn lắng nghe người khác nhiều hơn. Lắng nghe để học hỏi, lắng nghe để cảm thông, lắng nghe để nhận ra vấn đề của người khác, nếu tôi không giải quyết được thì tôi kết nối họ với người có thể làm được điều đó. Từ một người mất hàng năm trời trầy trật với việc tuyển dụng, tôi vô cùng tự hào khi hai năm trở lại đây, hệ thống của tôi phát triển rất tốt. Tôi nhận ra sai lầm lớn nhất trước đây là nói quá nhiều, tôi học rất nhiều để hy vọng mình có thể lên sân khấu thuyết trình, tạo động lực cho người khác. Thế nhưng đó không phải là bản chất công việc, người khác nhìn vào hành động, chứ không phải lời nói của mình. Tôi phát huy điểm mạnh của mình là khả năng kết nối và tuân thủ. Tôi không bỏ sót bất kỳ một video nào của chú Dean, thậm chí tôi còn lưu tất cả về máy, tạo một thư viện và phân loại, sắp xếp các video. Trong quá trình theo sát hay hỗ trợ đội nhóm, cảm thấy ai đang mắc vấn đề gì thì tôi lại tìm video tương ứng để đưa họ nghe và xem. Tôi cũng chăm chỉ đi sự kiện. Một là đi học hỏi và duy trì niềm tin về tương lai. Hai là làm gương cho đội nhóm.
Giờ đây, ngoài việc có thời gian và tài chính để tận hưởng cuộc sống, dành tặng ba mẹ những sản phẩm tốt cho sức khoẻ, tôi cũng tìm được ý nghĩa lớn lao trong công việc. Rất nhiều cộng sự trực tiếp của chúng tôi trước đây đều đi làm công với mức lương chỉ khoảng 5 triệu đồng. Hiện nay thì thu nhập của họ đang không ngừng tăng lên theo, chất lượng cuộc sống của người thân và gia đình họ đã cải thiện lên rất nhiều. Khi tận mắt chứng kiến những những niềm vui, niềm hạnh phúc được tạo ra bởi cơ hội kinh doanh công bằng và rộng mở này.