Thành công là sự lựa chọn
Đối với tôi, thành công là đạt được ước mơ của mình. Và tôi tin rằng ai ai cũng có ước mơ. Người mà không có ước mơ là những người nằm ngoài nghĩa trang. Nhưng đáng tiếc là không phải ai cũng thực hiện được những giấc mơ của mình khi còn sống. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn khi cuộc sống hiện tại của tôi giống hệt như tất cả những ước mơ mà tôi từng mơ. Và tôi đang và sẽ tiếp tục mơ những giấc mơ lớn hơn, mà tôi tin chắc chắn sẽ trở thành hiện thực. Bởi tôi đã nắm được công thức để thực hiện mọi giấc mơ. Đó là lựa chọn học hỏi và kiên trì đến cùng.
Đầu tiên, hãy nói về giấc mơ của tôi. Gia đình tôi có truyền thống mười mấy đời làm nghề đánh bắt cá ở Đà Nẵng, và đến đời bố mẹ tôi thì tiếp tục mang cái nghề đó sang Mỹ. Chỉ có một chiếc tàu của ba, một đôi tay đan lưới của mẹ nhưng phải nuôi chín anh chị em chúng tôi thì các bạn tưởng tượng khó khăn đến mức nào. Quần áo, đồ chơi của chúng tôi thì rất hiếm khi được mua mới mà hầu hết đều từ các tổ chức từ thiện. Lễ Tết thì cả nhà cũng chẳng được nghỉ ngơi hay đi du lịch như những gia đình khác, vì tiền gửi về Việt Nam vẫn phải lo cho đủ, cho đều. Mỗi lần người thân gọi sang xin tiền khi ở quê gặp bão lũ, là mỗi lần mẹ tôi lại túng túng, khổ sở chạy đi chỗ này chỗ kia để vay tiền. Không ai biết rằng quê nhà bão lũ thì ở Mỹ cũng có mùa đông, mẹ tôi vẫn phải ngồi ở garage xe không có máy sưởi để đan lưới đến mức tay chân tê cóng lại vẫn còn ngồi đan. Những lúc như vậy, tôi chỉ ước rằng mình có thể nói với ba mẹ rằng: “Ba mẹ đừng lo, để con lo”.
Vì còn bé nên tôi chỉ biết chăm chỉ học hành, mong sớm đi làm kiếm tiền để thực hiện ước mơ cho ba mẹ về hưu an nhàn. Tôi đã chọn học ngành Y tá một phần vì tôi ít nói, sống nội tâm, cũng thích quan tâm chăm sóc người khác, phần vì công việc này cũng có mức lương khá cao ở Mỹ. Nhưng khi 20 tuổi, tôi đã theo anh trai đi dự một hội thảo của một công ty kinh doanh hệ thống. Và từ đó tôi đã nảy sinh ý niệm rằng mình phải làm kinh doanh và đặc biệt là kinh doanh hệ thống thì mới có thể hiện thực hóa ước mơ. Tôi nhớ mãi như in trong 25 năm qua một câu nói trong sự kiện: “Nếu bạn có ước mơ cháy bỏng, miễn là bạn chịu học hỏi và kiên trì đến cùng thì bạn hoàn toàn có thể biến nó thành hiện thực”. Ở thời điểm đó, tôi chẳng có gì để mất, vậy nên cũng chẳng có lý do tôi lại không thử.
Sau khi hứa với ba mẹ rằng mình sẽ sớm cho họ về hưu, tôi vừa học, vừa làm thêm bằng cách đi chia sẻ sản phẩm và cơ hội kinh doanh. Cảm thấy bản thân còn thiếu nhiều kỹ năng nên tôi thường xuyên tham gia các lớp học, sự kiện đến nửa đêm. Người anh trai làm kỹ sư đã đưa tôi vào kinh doanh hệ thống thì đã bỏ cuộc sau vài tháng và tất nhiên cũng rủ rê tôi cùng bỏ. Khi tôi kiên định với công việc này thì anh lại quay sang mắng chửi tôi ngu dốt, cho rằng bản thân tôi kém cỏi thì có cố cách mấy cũng chẳng thành công được. Trong gia đình, tôi là người có ít tiếng nói nhất nên khi nghe vậy, chị gái làm bác sĩ lẫn ba mẹ cũng khuyên tôi an phận: “Giàu nghèo là có số, ba mẹ chỉ muốn con học nên người thôi chứ không cần tiền”. Nhưng tôi không tin. Nếu không cần tiền thì tại sao trong ký ức tuổi thơ tôi ba mẹ lại phải làm việc bất kể đêm ngày và cãi nhau vì tiền bạc nhiều như vậy.
Tôi buồn nhiều khi không được gia đình ủng hộ. Nhưng người bảo trợ vẫn luôn bên cạnh và nhắc nhở tôi rằng: “Để tương lai bạn thay đổi, bạn là người phải thay đổi chứ không phải gia đình của bạn”. Tôi chấp nhận bài học và lao vào ngấu nghiến những trang sách để mở mang kiến thức. Tôi không ngại lái chiếc xe cà tàng, khói bay mù mịt đi xuyên bang để tham gia sự kiện, để học hỏi được tư duy và kinh nghiệm từ những người thành công. Có lúc tôi phải tận dụng từng cắc bạc để đổ xăng, không có tiền thuê khách sạn nên phải ngủ trong xe. Đôi khi mệt mỏi quá, tôi lại lấy tấm ảnh mẹ ngồi đan lưới ở garage xe lạnh lẽo ra xem. Lần nào tôi cũng bật khóc và tự nhủ chỉ cần tôi không bỏ cuộc. Tình yêu với gia đình đã khiến ước mơ tôi mãi cháy bỏng.
Mỗi ngày đi qua, tôi dần thấy bản thân hiểu biết và tiến bộ hơn. Tôi đã không còn buồn tủi khi phải nghe sự từ chối hay dè bĩu, tự tin nói chuyện một cách mạch lạc, không còn là là một chú thỏ bẽn lẽn. Càng làm, càng học tôi càng tin rằng những gì tôi làm ngày hôm nay sẽ quyết định tương lai của mình. Và sau ba năm, tôi đã không trở thành một y tá mà đã là một lãnh đạo với đội nhóm 2000 người, cùng thu nhập khoảng 8000 USD mỗi tháng – một con số khá cao vào thời điểm năm 1998. Khi ước mơ đang từng bước tiến lại gần thì công ty tôi đóng cửa. Hụt hẫng chứ, thất vọng chứ. Nhưng những năm vừa qua đã cho tôi hiểu rõ rằng chính ngành này, môi trường này đã giúp tôi mình tìm ra phiên bản tốt nhất của mình nên tôi vẫn quyết tìm một hệ thống khác. Tôi đã chọn tham gia vào hệ thống của một công ty tài chánh – bảo hiểm. Nỗ lực vài năm, tôi kiếm cho mình 1 triệu đô đầu tiên vào năm 27 tuổi. Vào năm 2005 tôi đã xây một ngôi nhà của riêng mình, và sắm cả chiếc Mercedes trắng thời thượng. Nhờ thành công của tôi tại đây mà ba mẹ tôi đã bán chiếc tàu đánh cá đi và về hưu hẳn, không còn lo lắng về bất kỳ khoản chi tiêu nào trong gia đình. Khi ông ngoại mất, rồi những dịp Lễ Tết hay quê nhà bị bão lũ, tôi đều có thể hãnh diện nói rằng: “Ba mẹ đừng lo! Để con lo!”. Giấc mơ ấy của tôi đã không còn là giấc mơ nữa..
Tôi tiếp tục đặt mục tiêu về hưu trước năm 40 tuổi. Tôi vay mượn thêm để mở nhiều văn phòng đại diện hơn, nhằm nhân số lượng cổ phần của mình lên. Nhưng một lần nữa, khủng hoảng tài chính kinh tế 2008 nổ ra đã khiến văn phòng tôi lần lượt đóng cửa. Tôi đành thất hứa với hơn 9000 đồng đội rằng sẽ giúp họ đạt được ước mơ, khiến họ phải quay về với công việc cũ. Còn tôi phải bán nhà, bán xe để trả nợ, và về nhà ba mẹ ngủ nhờ trên ghế sofa. Suốt 6 tháng liền, hầu như mỗi đêm tôi đều bật khóc, căng thẳng cực độ khi không biết tiếp theo nên làm gì. Nhưng cũng nhờ những ngày tháng ấy mà tôi đã tìm đến được với Thiên Chúa, từ đó cảm thấy bình an trong tâm hồn và vực dậy ước mơ cháy bỏng. Tôi ghi nhớ bài học, quyết tâm bắt đầu lại và tự nhủ phải tìm được một cơ hội thật bền vững, lâu dài.
Khi tôi định bán miếng đất cuối cùng của mình thì vô tình thấy sự kiện của Nu Skin gần đó. Thấy đông người, tôi tính vào nghe thử nhưng không ngời lại mê mệt trước sự trình bày của những nhà khoa học của công ty. Thậm chí tôi còn đuổi theo Tiến sĩ Joe Chang ra tận Starbucks để hỏi tại sao công ty lại thu hút nhiều người và tồn tại hiên ngang giữa khủng hoảng như vậy. Và câu trả lời đó là công ty luôn ưu tiên việc nghiên cứu khoa học để cho ra thị trường những sản phẩm đột phá, đi trước thời đại vài năm cho đến hàng chục năm. Hơn nữa, làm đẹp và chăm sóc sức khỏe là nhu cầu bất biến của con người, ít bị ảnh hưởng bởi nền kinh tế. Và khi biết sứ mệnh trở thành đội ngũ làm vì những điều tốt đẹp và giúp đỡ con người cũng như ý định về thị trường Việt Nam của Nu Skin, ngay lập tức tôi nhìn thấy cơ hội đạt được giấc mơ của mình và thay đổi cuộc đời của nhiều Việt người khác. Tôi quyết định chọn Nuskin sẽ là công ty cuối cùng trong sự nghiệp.
Tôi bắt đầu làm Nu Skin bằng việc chọn Alan Nagao làm nhà bảo trợ cho mình vì câu chuyện thành công bất chấp nghịch cảnh của ông. Và sau đó, tôi lại học. Vào môi trường mới, tôi buộc phải học những điều mới, không chỉ kiến thức sản phẩm và còn cách thức kinh doanh phù hợp. Nhưng dù học như thế nào thì khi thực hành cũng không tránh khỏi va vấp. Câu chuyện đối diện với khó khăn của tôi đã bắt đầu từ hơn 15 năm trước nên tôi đã thuộc lòng lời giải: “Ngã ở đâu đứng dậy ở đó, chấp nhận bài học và tiếp tục bước đi”. May mắn là những nhà lãnh đạo thành công của Nu Skin đã lên sẵn một hệ thống kinh doanh từng bước bài bản để các nhà phân phối sao chép. Chỉ cần kỷ luật và kiên định thì nhất định sẽ thành công. Và nhờ vào việc không ngừng học hỏi, kiên trì và kỷ luật như thế tôi đã thu hút được những nhà lãnh đạo tài ba, có cùng ước mơ, chí hướng về đội của mình. Ben Nguyễn là một trong số đó. Anh là một người đàn ông bản lĩnh, có trái tim hướng về Thiên Chúa, luôn khao khát cống hiến cho xã hội, đặc biệt là cộng đồng người Việt. Tôi đã thuyết phục được anh làm Nu Skin, và không lâu sau anh còn trở thành chồng và cha của các con tôi. Đến với nhau năm 2011 thì hai năm sau chúng tôi đã cùng nhau kiếm được một triệu đô đầu tiên với Nu Skin. Bởi vì có anh và những đồng đội xuất chúng khác nên từ 2013 tôi rất hiếm khi tham gia vào công việc thường ngày, mà dành hết thời gian để chăm sóc chồng con và cả ba mẹ. Tôi cực kỳ hạnh phúc khi cuộc sống lúc này đẹp hệt như giấc mơ mà tôi từng mơ.
Đến năm 2017, tôi nhận ra một ước mơ khác của tôi đó là giúp đồng đội đạt được thành công giống mình cũng đã trở thành hiện thực. Ở những công ty trước, tôi cũng là triệu phú nhưng chỉ có một mình. Còn hiện tại, những ai đồng hành cùng tôi từ những năm đầu và không bỏ cuộc thì đến bây giờ đều trở thành triệu phú cả. Tôi nghĩ rằng nếu mình trở lại hoạt động năng nổ hơn thì có lẽ sẽ giúp được nhiều người hơn nữa, như vậy cuộc đời mình sẽ giá trị hơn, đúng như câu nói của Stephen R. Covey: “Để sống, để yêu thương, để học hỏi và để lại di sản”. Và thế là năm 2019, cả nhà chúng tôi quyết định về Việt Nam trong hai năm để tốc chiến, đồng thời cho ba mẹ về thăm quê nhà như ước vọng. Chỉ vài tháng sau, chúng tôi đạt được mốc 5 triệu USD nhưng cũng đành phải phải quay về Mỹ vì dịch Covid. 2020 là một năm điên đảo với cả thế giới, nhưng lại là năm đỉnh cao của tôi khi được Nu Skin bình chọn là nữ doanh nhân của năm đại diện cho thị trường Mỹ. Trong khi nếu làm ngành nào khác, chắc tôi cũng đã phá sản. Bởi vậy tôi càng hạnh phúc và biết ơn cơ hội Nu Skin khi có thể vừa chăm con, vừa làm việc ngay tại nhà, chia sẻ cơ hội tuyệt vời đến nhiều người mà rất có thể nếu không có việc này thì họ vẫn còn đang loay hoay trong bế tắc.
Dù có bao nhiêu ước mơ trở thành hiện thực thì điều tôi tự hào nhất vẫn là đã kịp lo cho ba mẹ tuổi già thảnh thơi, kịp đưa ba mẹ đi khắp đó đây, kịp cho ba trở về nhắm mắt ở quê nhà. Tôi tự tự hào vì bất chấp bao nhiêu lần bước hụt, đau đớn nhìn giấc mơ vỡ vụn ngay trước mắt nhưng vẫn lựa chọn đứng lên, tiến về phía trước. Nếu có ai hỏi rằng lỡ như kiên trì đến cuối đời mà vẫn không thành công thì sao? Tôi sẽ trả lời rằng đó là bởi chúng ta chưa thực sự chịu học hỏi, chưa thực sự chấp nhận bài học sau mỗi vấp ngã của mình và người khác để rút ngắn con đường mà thôi. Nếu ai đó chọn ngay Nu Skin khi bắt đầu sự nghiệp kinh doanh hệ thống thì đối với tôi, họ đã tiết kiệm được hẳn 14 năm. Nhưng họ có thành công chạm tới ước mơ hay không thì phải hỏi họ có sẵn sàng lựa chọn học hỏi và kiên trì đến cùng trên chặng đường còn lại hay không. Suy cho cùng, thành công cũng chỉ là sự lựa chọn.